Đã 21 năm trôi qua, kể từ khi con cất tiếng khóc chào đời, con đã mấy lần làm được mẹ vui đâu? Bây giờ lại sống và học tập xa nhà càng làm cho mẹ lo lắng thêm. Tuổi học trò của con với những ước mơ hoài bão mà con luôn ấp ủ mong rằng ngày mai thành đạt. Mẹ luôn bên con động viên con cố gắng.
Cha mẹ tần tảo làm việc nuôi ba anh em chúng con ăn học. Những mảnh ruộng ngập nước, những mảnh đất khô cằn đã in hằn bóng hình mẹ tôi. Không kể trời mưa hay nắng, mẹ đều làm việc suốt ngày, đêm về còn phải kiếm thức ăn cho heo, cho gà vì chúng là nguồn thu nhập chính của gia đình. Thời gian nghỉ ngơi của mẹ ở đâu? Người mẹ nhỏ nhắn nay lại gầy thêm, mắt mẹ sâu và thâm quầng hơn.
Vậy mà con không biết chăm học, phụ giúp mẹ, trái lại con lại phá phách, đua đòi theo bạn bè. Những lần con xin tiền mẹ để đi chơi, mẹ nói: "Gia đình mình khó khăn không có tiền con ạ". Nhưng con có nghe đâu, còn nổi khùng nói hỗn.
Những đêm mùa hè, mẹ lại gần bên quạt cho con ngủ, con không hay biết nước mắt mẹ rơi trên đôi má gầy gò. Chứng nào tật ấy, con cứ lơ đãng việc học để rồi khi đi họp phụ huynh, nghe cô giáo phê bình con mẹ lại buồn.
Mẹ luôn mong con học tập tốt để không phải khổ như cha mẹ, không phải "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" vì ở vùng quê khó khăn này, cha mẹ cần cù làm việc cả đời nhưng có khá giả hơn đâu. Chính vì thế, mẹ mong các con học hành để ngày mai sung sướng hơn. Mẹ từng nói: "Chỉ có học mới có thể giúp các con thoát khỏi khổ cực ngày hôm nay".
Thời gian cứ trôi theo quy luật riêng của nó, cuộc sống cứ hối hả, gấp gáp không chờ đời một ai. Mẹ thì cứ làm việc ngày đêm. Những ngày mùa đông lạnh giá, mẹ dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, lo bữa ăn đạm bạc cho chúng con ấm bụng hơn khi đi học. Gió mùa đông bắc thổi về, quê tôi càng khô hạn thêm. Trên cánh đồng vẫn có một người phụ nữ nhỏ bé làm việc, đó là mẹ, mẹ phải làm cho kịp vụ mùa. Cái rét cứ hoành hành, cơn gió lạnh như không muốn buông tha mẹ tôi. Vì chúng con nên mẹ cứ làm việc, mặc cho thiên nhiên khắc nghiệt. Nghĩ đến đây nước mắt con rơi.
Con không khóc sao được chứ, cái ngày kia thật tồi tệ với gia đình ta. Trong suốt một tháng gia đình phải nhận lấy những nỗi buồn. Ông nội đau ốm liên miên có những lúc tưởng chừng không qua khỏi. Cha con thì bị đau thần kinh mỗi khi trái gió trở trời, rồi anh trai con bị tai nạn lao động, nửa bàn tay anh vẫn còn tê liệt đến bây giờ còn phải châm cứu đông y. Tất cả đổ xuống trên bờ vai mẹ, nhưng nỗi buồn có buông tha gia đình ta đâu. Cái ngày mà con sợ hãi nhất, con sợ mất mẹ mãi mãi.
Buổi sáng mùa hè, mẹ đi thả trâu, khi đi qua đường thì mẹ bị xe máy đâm vào. Nghe thằng bạn trong xóm nói, giọng dồn dập: "Bác Hải bị tai nạn anh ơi, đang nằm ở trạm xã, nặng lắm, anh nhanh lên!". Khi nghe tin người con rã rời muốn ngã xuống. Con chạy sang trạm xã thì thấy mẹ đang nằm trên giường, đầu mẹ chảy nhiều máu. Con hốt hoảng cầm lấy tay mẹ, khóc, con chỉ biết khóc và cầu xin mọi người giúp đỡ.
Lúc đó người mẹ lạnh lắm, con sợ lắm mẹ ạ! Con không thể mất mẹ, con không thể sống thiếu mẹ. Đầu óc con rối bời, con điên cuồng khóc than, chửi bới người nào làm mẹ bị thế này. Mặc cho mọi người can ngăn con cứ đòi chém, đòi giết người ấy. Cha bảo con bình tĩnh, nhưng con lại nói lớn: "Đó là vợ của cha nhưng cũng là mẹ của con, con chỉ có một mẹ thôi". Mẹ tỉnh lại và gọi con vào nói: "Mẹ không sao".
Mẹ lại ngất lịm đi. Con quỳ gối xuống đất cầu xin các bác sĩ hãy đưa mẹ đi viện ngay nếu không mẹ con chết mất. Khi taxi đưa mẹ đi viện, Cha bảo con ở nhà lo cho ông, và trông nhà nhưng con có ngồi yên một chỗ được đâu. Con nhờ người gọi cô ruột ra chăm ông rồi con chạy xe theo. Con muốn ở bên mẹ. Khi con xuống bệnh viện thì đã thấy anh trai con đang khóc, con không chịu được hoàn cảnh lúc ấy, mẹ ạ.
Đây là lần thứ hai mẹ bị tai nạn rồi. Tại sao ông trời không buông tha mẹ chứ? Tại sao? Con thương mẹ lắm. Cảm ơn mọi người, cảm ơn các bác sĩ đã cứu mẹ tôi.
Rồi con cũng phải vào trường học, lúc đi con có thoải mái gì đâu khi gia đình mình còn nhiều chuyện như vậy. Thời gian trôi thật nhanh, gần tết rồi. Con sắp được về nhà, được gần bên mẹ. Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm, con yêu mẹ nhiều lắm. Con xin lỗi mẹ vì thời gian qua con đã không ngoan, con đã làm mẹ buồn nhiều, con xin hứa từ nay sẽ không làm mẹ buồn vì con nữa. Lúc này đây con chỉ muốn hét lên thật to: "Con trai yêu mẹ nhiều lắm!".
Lượm được