| Tiêu đề: CON SỐ 3 CHẾT NGƯỜI
Chap 3: Đối mặt ác ma ...Bạn có tin không,ngay giây phút này tôi gần như tuyệt vọng,đầu óc tôi lùng bùng,các mạch máu như cứa từng nhát vào thịt vào da tôi.Không sợ sao được,cơ thể tôi gần như hoá đá,mặt tôi xám nhợt lại,nó giống như 1 cơn ác mộng,tôi không ngờ rằng mọi việc lại diễn ra nhanh còn hơn 1 cuốn phim,chỉ trong vòng 1 tuần trở lại,mà tôi mất trắng cả 3 đêm ngủ,trước đó thì mất đi người ba ruột trong 1 tai nạn thảm khốc và bây giờ nó lại xảy đến với thằng bạn thân tôi.Cái chết đến khó hiểu,tôi chắc 100% chính là con ma nữ đó chứ không thể là ai ác.Không còn gì mất mát hơn thế,kinh dị,ác độc,khốn nạn đó là mọi từ tôi có thể dũng để diễn đàn tâm trạng của tôi bây giờ,tôi vừa hận vừa sợ con số 3 máu me,con ma nữ áo trắng đó,và những gì đang ám ảnh tôi từng ngày qua…
Có lẽ như vậy là quá đủ,tôi muốn gào thét cấu xe ngay tức khắc con ma đó.Nó thật quá tàn nhẫn,nhưng hình như vô ích,con người thì quá nhỏ bé so với những thứ tâm linh kia… Nghe thấy tiếng dẹp,mẹ tôi đang từ ngoài chạy vào xem sao,thấy vậy tôi nhanh tay chộp lấy tờ giấy,vì không muốn mẹ tôi nghĩ ngợi nhiều,có lẽ con số 3 này nó chỉ có thù với mỗi tôi thôi…Sau đó bên Pháp Y kiểm định cái chết của Vũ là do cơ thể bị trúng gió,chết lạnh…
Trong ngày đưa tang,chỉ có mỗi tiếng kèn hoà cùng tiếng khóc nức nở,thảm thiết của mọi người.Sự buồn bã của từng người trong gia đình Vũ hiện ra rõ trên nét mặt.Nhìn cảnh mẹ thằng vũ bế đứa em còn chưa đầy 1 tháng,mà thấy tội thật.Chỉ 3 đêm mà mắt của bà sưng lên,đỏ hoe,2 con ngươi hình như chẳng có miếng sức sống.Có lẽ,như vậy là đã quá đủ,Họ đã mất quá nhiều nước mắt,quá nhiều tiếng gào thét cho cái chết bi thảm của Vũ,”Kẻ đầu bạc khóc tiễn người đầu xanh”,không ai hiểu cái chết của Vũ hơn tôi.
Sau khi đưa tiễn thằng bạn thân về nơi yên tĩnh cuối cùng,tôi và mẹ tôi từ biệt gia đình của Vũ,động viên họ lấy lại tinh thần.Tôi và mẹ còn hẹn rằng nếu rãnh rỗi thì sẽ thường xuyên ghé thăm gia đình,chơi với bé bi (em gái Vũ).Trong giây phút này,tôi thề trong lòng bằng mọi giá sẽ quyết tìm ra bí ẩn về cái con số 3 đó,tại sao nó lại hại từng người một thân thiết của tôi như vậy.Tình bạn của tôi và vũ là tuyệt đối bền vững,vũ là bạn tốt nhất của tôi.Ngay giây phút này,chợt ngẫm lại mọi thứ về quá khữ giữa tôi và Vũ tất cả như hiện lên 1 cách rõ rệt,từng khoảnh khắc,từng câu nói,đến cái cảnh trần truồng tắm mưa của 2 thằng,cảnh 2 đứa xách dép chạy khắp con xóm khi bị 1 con chó dại rượt,cảnh 2 thằng bắt đầu biết thích 1 ai đó,cảnh 2 thằng đi học chung,và nhiều,rất nhiều…
Nếu có một điều ước,ngay bây giờ tôi chỉ mong ước mọi thứ trở lại như cũ,ba tôi,Vũ họ còn sống,còn hiện hữu trước mặt tôi.Nhưng hình như vô ích.Quá khứ là quá khứ,còn tương lai mãi mãi là thứ xa xỉ,hiện tại thực chính là cái thứ tôi phải đối mặt
Sau hành trình đưa Vũ về nơi yên nghỉ cuối cùng.Về đến nhà,tôi ráng ăn uống chút gì đó,rồi ngủ 1 giấc để ngày mai tôi và mẹ chuẩn bị cho hành trình tìm ra được sự thật và tôi muốn biết cái quái quỷ con số 3 kia là gì.Cả đêm nay,hình như tôi thao thức trằn trọc vì buồn bã nhớ bạn nên dù lim nhim con mắt nhưng cũng còn thức.Lúc này cả nhà tôi đã im lặng ngủ yên.Bầu không khí càng lúc càng yên tĩnh,trời cũng đã lạnh dần,tôi trùm mềm co ro người nằm im re nhìn vào khoảng không gian trước mặt. Ðột nhiên lúc tôi liếc ngang ra cửa thì giật mình vì thâý một bóng người lờ mờ đứng sững ngay đầu giường từ hồi nào nhìn tôi chằm chằm,nhưng khi tôi mở mắt ra thì cái bóng mất hút.Tôi hoảng hồn thất giức,ra trước cửa phòng bật đèn sáng trưng,nhưng xem chừng không có ai,chắc tại tôi hoa mắt.Tôi liếc nhìn đồng hồ,12 giờ rưỡi,rồi uể oải tắt đèn đi ngủ tiếp.
Nhưng kỳ lạ vừa n ằm xuống giường thì tôi giật mình vì nghe có tiếng người nói,tim tôi đập mạnh.Đó là tiếng phụ nữ, giọng một cô gái, du dương.Tôi căng tai,và từ rất xe ngoài cửa phòng,dường như có tiếng gọi “Hiếu”
Thật vô lý và bực mình.Cũng là con yêu nữ đó,tôi không thể bị nó biến thành 1 tên ngu ngốc như vậy được,1 kẻ sợ ma,yếu bóng vía.Tôi bật đèn sáng lên thì mọi thứ lại chìm vào im lặng. ..
Tôi chửa rủa,cảm thấy mệt mỏi và bực bội.Bóng đèn bỗng nhiên bị vỡ.Nhưng nó lại không tạo thành tiếng động lớn,cổ họng tôi lạnh tanh,tôi im lặng vì 1 phần sợ,1 phần muốn xem “nó” làm gì.
-“Chào anh Hiếu”-Giọng nói vang lên.”Sao anh quên mọi thứ nhanh thế,quên tôi là ai ah…”
Tôi muốn mở miệng hỏi cái giọng nói kia nhưng không làm sao thốt thành lời. Lát sau, bằng giọng nói hoàn toàn không phải của mình, tôi hỏi: "Ai..., Ai thế..."
-Đừng hoảng,em đến đây chỉ hỏi thăm anh thôi!!!
Tôi cười,cười ồ lên như 1 tên bệnh hoạn,như thể đang thách thức nó
-Đùa,là ai mà cứ thoắt ẩn,thoắt hiện sao không lộ mắt ra chứ!!
Mọi thứ lại ngưng lặng giây lát,tim tôi đập từng tiếng,từng tiếng như hồi trống trường.Sao mà không khí nặng nề đến thế,và dường như tôi đang nói chuyện với 1 con ma,mà con ma này nó có quen biết tôi,mà nó là ai.
Bỗng nhiên cái bóng đó tan dần,nhưng rồi lại vang lên 1 tiếng động khiến tôi rùng mình.Tiếng nước nhỏ giọt ở trong phòng tolet,tôi bật người dậy,hoảng hốt,nhìn chầm chầm vào 1 điểm trong bóng tối trong tolet đó.Tôi nhìn không biết bao lâu,như bị hút hồn,chợt 1 cơn gió thoảng qua,cái bóng lại hiện lên,nó di chuyển nhẹ nhàng như vô hình.Tôi phóng nhanh ra khỏi giường,chạy xộc đến cái tủ kiếm cái đèn pin.
-“Á”-Tôi kêu lên 1 tiếng kinh hãi.
Ánh sáng yếu ớt của đèn pin đủ soi rõ 1 hình người,1 hình người đứng gần tủ.Gương mặt - nếu được gọi đó là gương mặt thì nó có màu xanh tái, còn quần áo - nếu có thể coi đó là quần áo thì màu của nó tối lắm, có lẽ là màu máu đỏ. Hình như người ấy đang nói - vẫn cái giọng ấy,nhưng hai môi không hề động đậy. Bóng người mỗi lúc một gần hơn.
Tôi quỵ xuống giường,người cứng đơ “Cút,cút,cút đi mày…”.Tôi thét lên 1 tiếng hoảng hốt run run cả giọng
-“Cô là ai,sao vào đây được…”
Tôi ném cái đèn pin,thẳng vào hình người ấy.Hình như đã trúng,nhưng sau đó 1 làn khói xung quanh hiện lên,cái gương mặt ấy chuyển màu dần,nó tím lại,đôi mắt đỏ hoe.Năm móng vuốt sắc nhọn chìa thẳng vào mặt tôi.Chạy,hình như tôi không nhúc nhích được.Chắc tôi bỏ mạng mất,nó càng lúc càng tiến lạigần hơn.
Bụp,bỗng dưng đèn sáng lên.Thì ra là mẹ,mẹ tôi vào phòng,tôi mừng quá,vì đã có mẹ tôi,bà sẽ chứng kiến oan hồn đó đang ở đây,nhưng kỳ lạ thay mọi thứ lúc này lại bình thường,ngoại trừ 1 điều đó là.Một con số 3 to ình chình được viết bằng máu đang đọng lại từng giọt trên tường.Đi kèm với con số 3 to đùng ấy là 1 chữ “chết”… | |